Duyên Nợ

Duyên lành đến, anh rời đất mẹ
Đôi hành trang sự nghiệp, công danh
Nơi phương Tây văn minh, thử thách
Chí lập thành tương lai sáng lạn
Quê hương anh, chiến tranh nghèo khó
Mẹ tuổi già Tam Bảo hộ trì
Con của Mẹ biến cố bỏ mình!
Hơi thở cuối,
Mẹ trút gọn tay em!
Ngày anh đến, cỏ xanh phủ đầy
Lấy tỉnh thức soi sáng đường đi
Đồng bào ta vẫn còn khốn khổ
Anh tình nguyện quay gót trở về
SARS truyền nhiễm tàn phá thân anh
Bệnh viện Việt-Pháp tăng cường cấp cứu
Quang-Chiếu thanh tịnh tiếp nối cầu an
SARS vô thường thiêu nốt đời anh
Tin anh mất, tim em tĩnh lặng!
Trời cao biển rộng vắng anh rồi
Mây trôi đưa đón “kẻ độc hành”
Nợ vấn vương sám hối nguyện cầu..

Nguyên Lương
Thư Kỷ Mùi 2003

Chờ

Chiều nay nhẹ bước về quê cũ
Thăm lại vườn xưa mấy độ hồng
Bởi chưng sương gió đời phiêu lãng
Đâu biết Xuân chờ ở bến sông

Người Vĩnh Long

“Chặt đứt vô minh, tay nâng cao gươm trí tuệ
Thoát vòng sanh tử, an nhiên đi những bước thăng trầm..”

Uyển Minh

Nhân Duyên

Hôm nay Thầy về đây
Ngỡ mình trong giấc mộng
Quỳ lễ dưới chân Thầy
Năm vóc còn lọng cọng ..!
Bây giờ Thầy ngồi đây
Xin đừng chiêm bao nhé!
Con dâng bát trà nầy
Rõ ràng, Thầy nâng khẽ!
Lạy Thầy, con lao xao
Trong phút giây nồng ấm
Chẳng nói được lời nào
Chỉ biết lòng vui lắm ..!

Thiền Viện Quang Chiếu
Thu – năm 2000

Tuệ Thông

Quay về bến cũ

Hôm nay
Trời trở lạnh
Ngồi quanh bếp lửa hồng
Nghe âm vọng xa xôi
Người đi từ dạo ấy
Chưa trở bước quay về.

Từng thu
Từng thu lại
Từ trong đáy tâm hồn

Bao trăn trở
Bao khúc nôi
Một thoáng vô thường
Khách tha hương chợt tỉnh
Gánh nặng liền buông
Mênh mang trong cõi vắng
Không người

Tưởng chừng là tuyệt lộ

Ồ! Không.

Bên kia con đường ấy
Vẫn riêng có một làng
Giữa cành khô trơ lá
Còn đó đóa hoa tươi
Trăng là trăng trên trời thuở trước

Vằng vặc giữa đêm đông
Cõi vô minh tan biến
Biển lửa hóa sen hồng

Vàng ròng bao lần luyện
Tinh sắc vẫn một màu
Quay về
Bờ bến vẫn là đây.

Cỏ nội

Giã Từ Nhung Lụa

Phật xưa Ngài ở cung vàng
Giang sơn gấm vóc không màng tiếc chi
Mỹ nhân giai lệ thiếu gì
Vinh hoa phú quý không ai sánh bằng
Vậy mà Đức Phật chẳng màng
Phật cho tạm bợ có gì bền đâu
Sanh tử là gốc hàng đầu
Tìm phương cứu giải, thoát hồi trầm luân
Trải qua bao khổ gian truân
Ngài tu chứng đạo thoát vòng tử sanh
Để bao kinh luật rành rành
Dạy cho Phật tử cả hàng xuất gia
Kể cả Thầy Tổ giảng ra
Dạy cho ta biết rõ ràng chẳng nghi
Chớ nên tìm kiếm làm chi
Sờ sờ trước mắt có gì đâu xa
Ai mà thật chí bền tu
Thấy được chỗ nầy cố gắng lo tu
Trước thì giải thoát cho mình
Sau thì đền đáp công trình Phật răn
Chớ đừng để uổng một đời
Có được thân nầy không phải dễ đâu

Tặng những bạn đồng tu

Đoàn Viên

Dấu Chân Thầy
(kính dâng Hòa Thượng Thiền Sư Thích Thanh Từ)

Chầm chậm bước, dấu chân Người trên cát.
Hải triều lên đang cùng gió vi vu.
Mờ mờ xa là rặng núi sương mù.
Chiều xuống dần, cánh hải âu lãng đãng.
Dấu chân Người, bao bước đi hùng tráng.
Đem mạch nguồn Phật pháp đến muôn nơi.
Khắp quê hương từng in dấu chân Người.
Nơi hải ngoại vang vang lời trí tuệ.
Khi Người đến, muôn tấm lòng mở rộng.
Lúc Người đi, bao lưu luyến bùi ngùi.
Đem miềm vui, Người dâng hiến cho đời.
Chống gậy trúc, an nhiên Người bước tới.
Khôi phục dòng thiền Yên Tử Trúc Lâm.
Điều tâm soi mình quyết không mê lầm.
Phật pháp lan truyền bình an thế giới.
Thiền duyệt từ đây thanh tịnh nguồn tâm..
Chiếc nón lá, áo nâu sồng mộc mạc,
Sen trong bùn hương tinh khiết bay xa!
Vì tha nhân, Người chẳng nệ xông pha,
Chốn bụi hồng, tâm an nhiên bất động.
Trên biển vắng, bóng Người nhòa (trong) mây khói,
Dấu chân xưa, sóng xóa mất từ lâu.
Người đã đến, hay Người chưa từng đến?
Dẫu ngàn năm, nghe đồng vọng tiếng Thầy..

Tuệ Kiên

Vẫn chờ

Về đây sông núi vẫn chờ,
Quê hương vẫn đợi giấc mơ trùng phùng.
Về đây nối lại lòng chung,
Yêu thương bừng dậy, trên vùng sinh môi.
Về đây nguồn cội bồi hồi,
Thấm nguồn thiền giới tinh khôi thuở nào.
Về đây trong dạ nao nao,
Muôn tim cùng nhịp, ngàn sao vẫn chờ.

Tuệ Kiên

Một Lần Kinh Qua

Đón thiên nhiên đi vào tâm thức,
Ngọn thông im chờ gió giao hòa.
Lối đi mòn hai bên cỏ lạ,
Vết chân nào ong bướm lại qua?
Vỗ cánh chim mòn mỏi ta bà,
Cô đơn lắm mênh mông tháng Hạ,
Ai soi bóng bên bờ hiu quạnh,
Giữa đất trời xanh thẳm bao la.
Chợt thấy đoá hoa vàng chen lá,
Mong nắng về, khô giọt sương sa.
Mong manh lắm kiếp người sanh tử,
Gót luân hồi lữ thứ không nhà.
Hãy mở rộng lòng từ cao cả,
Hãy yêu thương, che chở, vị tha.
Vì tất cả, dù là muông thú,
Hơn một lần, ta đã kinh qua..

Tuệ Kiên